Thứ nhất, đối với tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản”: Tội phạm được thực hiện với lỗi cố ý trực tiếp, người phạm tội nhận thức rõ hành vi của mình nguy hiểm cho xã hội, thấy trước hậu quả do hành vi của mình gây ra và mong muốn hậu quả đó xảy ra. Mục đích chiếm đoạt tài sản của người phạm tội bao giờ cũng có trước khi thực hiện thủ đoạn gian dối và hành vi chiếm đoạt.Trong tình huống trên, ban đầu, mục đích của A khi nói dối mình là Giám đốc của một bệnh viện lớn là nhằm tạo chỗ đứng trong xã hội và được mọi người kính trọng, không phải mục đích chiếm đoạt tài sản. Do đó, giữa mục đích và hành vi không có mối quan hệ nhân quả với nhau. Vì vậy, hành vi của A không thỏa mãn mặt chủ quan của tội phạm lừa đảo chiếm đoạt tài sản theo quy định của BLHS.
Thứ hai, anh B (là người cho vay mượn tiền) cũng xác nhận là cho A vay tiền xuất phát từ tình cảm, chứ không phải từ những thông tin không đúng sự thật do A đưa ra; hai bên tự nguyện cho nhau vay và thỏa thuận trả nợ, không có tranh chấp. Thực tế, khi B đòi tiền thì A đã tra đầy đủ nên hậu quả chưa xảy ra. Đây cũng là yếu tố bắt buộc của cấu thành tội phạm này./.
Ban biên tập