Không như những phiên tòa mà tôi với trách nhiệm là Kiểm sát viên đã từng thực hành quyền công tố và kiểm sát xét xử. Vụ án xâm hại tình dục trẻ em mà tôi vừa xét xử xong đã để lại trong tâm trí tôi những hình ảnh, cảm xúc thật khó quên. Đó chính là nỗi buồn và sự hối hận của bị cáo, người bị hại và cả chính những người thân thiết của họ.
Trong vụ án này, bị cáo 19 tuổi còn người bị hại mới 14 tuổi. Hai người quen biết nhau qua facebook và nảy sinh tình cảm yêu đương với nhau. Từ mối quan hệ tình cảm này, bị cáo đã rủ bị hại đến nhà chơi. Hai người đã quan hệ tình dục với nhau.
Theo hồ sơ vụ án, ban đầu cả bị cáo và người bị hại đều khai đã thực hiện hành vi quan hệ tình dục với nhau nhiều lần tại phòng ngủ của gia đình bị cáo đồng thời khai cụ thể, chi tiết, thống nhất từng lần quan hệ tình dục, không có mâu thuẫn. Tuy nhiên trước khi kết thúc điều tra, bị cáo thay đổi lời khai, chỉ nhận thực hiện hành vi giao cấu 1 lần với bị hại; lý do thay đổi lời khai là do không hiểu như thế nào là giao cấu.
Các cơ quan tiến hành tố tụng cấp sơ thẩm đã truy tố, xét xử bị cáo 01 năm tù về tội “Giao cấu với người từ đủ 13 tuổi đến dưới 16 tuổi” theo khoản 1 Điều 145 BLHS vì cho rằng bị cáo chối tội, chỉ nhận thực hiện hành vi phạm tội 1 lần nên không đủ cơ sở vững chắc để kết luận bị cáo phạm tội 02 lần trở lên theo điểm a khoản 2 Điều 145 BLHS.
Do không nhất trí với bản án, người bị hại đã làm đơn kháng cáo đề nghị tăng hình phạt tù đối với bị cáo.
Tại phiên tòa phúc thẩm, Kiểm sát viên căn cứ vào các tài liệu, chứng cứ có trong hồ sơ vụ án, kết quả xét hỏi tại phiên tòa đã kết luận việc bị cáo khai chỉ 01 lần thực hiện hành vi giao cấu với bị hại là không thành khẩn, nhằm mục đích chối tội nên đề nghị Hội đồng xét xử áp dụng điểm a Khoản 2 Điều 145 BLHS, không áp dụng cho bị cáo hưởng tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự “Người phạm tội thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải”; chấp nhận kháng cáo của người bị hại về đề nghị tăng hình phạt tù. Quan điểm của Kiểm sát viên đã được Hội đồng xét xử chấp thuận, xử phạt bị cáo 03 năm tù về tội “Giao cấu với người từ đủ 13 tuổi đến dưới 16 tuổi”.
Ngay sau khi kết thúc phiên tòa, bị cáo đã khóc và tỏ vẻ rất ân hận với hành vi phạm tội của mình. Người bị hại nhìn tôi, rơm rớm nước mắt và nói “cháu rất xấu hổ và ân hận, giá như cháu không yêu anh ấy thì sự việc sẽ không như thế này”. Người bố của bị hại đi đến nói nhỏ với tôi “Giá như vợ chồng tôi quan tâm đến con gái hơn thì sự việc sẽ không đến nông nỗi này”. Người mẹ của bị cáo vừa khóc vừa nhìn tôi và nói vọng lên “con trẻ có lỗi và bố, mẹ 2 bên cũng có lỗi nhiều”.
Cá nhân tôi hiểu được nỗi buồn và cả sự ân hận của bị cáo, người bị hại và cha, mẹ của họ. Những người tự nhận thấy bản thân mình có lỗi, có một phần trách nhiệm vì đã chăm sóc, quản lý, giáo dục con cái chưa tốt, đã buông lỏng quản lý, dẫn đến sự việc đau lòng xảy ra./.
Dương Thị Hồng Tiến- Phòng 7 VKSND tỉnh Bắc Giang